Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Bài viết TRUYỆN NGẮN HAY VÀ CẢM ĐỘNG ( đọc xong đừng rơi lệ nhé) Chỉ Cần 5 Phút Thôi , Tôi Hứa Bạn Sẽ Phải Khóc ( Full)


Năm ấy khi cậu ra đời, kế
hoạch hóa gia đình được kiểm
soát rất gắt gao, những người
sinh 2 con trong làng nếu
không trốn đi nơi khác thì
cũng bị phạt tiền, chỉ có cậu, Lão nhị - là quang minh chính
đại ra đời, hoàn toàn không
phải do nhà có thế lực gì, mà là
vì anh của cậu bị bệnh não
bẩm sinh. Nói nôm na là bệnh
thiểu năng trí tuệ. 1 Mẹ vung vẩy cây roi mây, nói
với anh: Không được phép
đụng vào em, nhớ chưa? Vì lo
lắng anh sẽ làm đau em nhỏ.
Cha mẹ càng không cho phép
anh vào phòng của họ, dù cả lúc ăn cơm, nên chỉ có một
mình anh ngồi ăn trong căn
phòng nhỏ. Anh thường len lén
ngồi chồm hổm trước cửa
phòng nhìn vào bên trong,
thấy em trai mình thì lập tức cười đến nỗi nước dãi theo
khóe miệng chảy ra nhề nhà … Thật ra lúc anh còn nhỏ xíu
cũng đã từng được cưng chiều
hết mực, nhưng năm đó khi
những đứa trẻ xấp xỉ tuổi anh
đã biết nói, biết đi, anh lại
ngồi đực ra dưới ánh nắng, không nói nổi một chữ nào.
Sau khi đi khám mới phát
hiện, hóa ra anh bị bệnh về
não, ông bà nội trút hết giận
dữ lên người mẹ, bao tủi nhục
uất ức mẹ lại đổ hết lên người anh, thường thì chỉ vì những
chuyện nhỏ xíu mà anh cũng
bị một trận ốm đòn. Có lúc, mẹ ôm em trai ngồi
ngoài sân phơi nắng, anh cẩn
thận mon men lại gần, khoái
chí muốn sờ mặt cậu, mẹ liền
ôm em né đi và trốn anh như
trốn bệnh dịch , quát to: Không được đụng vào em,
mày muốn lây bệnh cho em
hả? Một lần, cha mẹ đi vắng, anh
đứng xa xa nhìn ngắm cậu em
nằm trong lòng bà cô, cười
ngốc nghếch, chảy cả nước dãi.
Bà cô thấy trong lòng chua
xót, vẫy tay với anh , nói: Lại đây! Sờ tay em này! Anh
nhanh chóng lui ra xa, phát âm
không rõ, lắp bắp nói: không
… không sờ… lây... lây bệnh...
Hôm đó bà cô đã khóc. Anh tự
lấy tay chùi nước mắt cho cô, vẫn cười ngây dại... 2 Cậu em nhỏ dần dần khôn lớn,
bắt đầu ê a tập nói. Có mấy
lần em trai giơ tay về phía
anh, chập chững bước tới, anh
vui sướng khoa chân múa tay,
nhưng cha mẹ lại cuống quýt chạy tới bế em ra xa. Nhìn
thấy những đứa trẻ tay cầm
que kem, anh liếm môi thèm
thuồng, thấy vừa nóng nực
vừa khát nước. Bọn trẻ nói:
Mày bắt chước chó bò trên đất đi, chúng tao cho mày kem.
Anh làm theo, nhưng chúng
không hề đưa kem cho anh,
mà còn cười ngặt nghẽo. Anh thường ngày vốn rất
chậm chạp bỗng đột ngột
chồm tới, vồ cướp lấy như
điên, bọn trẻ đều đờ hết cả
người. Anh cẩn thận cầm que
kem chạy từng bước ngắn về nhà, trên đường đi, kem
không ngừng tan ra, đợi tới
khi anh về tới nhà, chỉ còn lại
một chút xíu thảm thương.
Thấy em trai đang chơi trong
vườn, nhân lúc cha mẹ không chú ý, anh giơ kem đến trước
mặt em, nói: Ăn, ăn… em ăn! Mẹ trông thấy anh đang cầm
cây que nhỏ ra hiệu với em
bèn xông tới đẩy anh ra xa.
Anh ngã sóng soài trên đất,
phần còn lại của que kem cũng
rơi cả xuống. Anh ngu ngơ nhìn một chốc, rồi há hốc
miệng khóc òa... Em trai đã biết nói, nhưng
chẳng ai dạy nói tiếng “anh”.
Anh khát khao được giống
như tất cả những người anh
khác, được em mình gọi 1
tiếng “anh”. Từ đó, mỗi lần em trai chơi trong vườn, anh đều
đứng cách xa 3 mét, trầy trật
gọi to: anh, anh. Anh muốn em
nghe được, để em gọi anh là
“anh trai”. Một hôm, lúc anh
đang liên tục gọi “anh, anh”, mẹ xông tới quát: Ra chỗ khác
chơi! Lúc đó, đột nhiên em trai
ngẩng đầu lên nhìn anh, phát
âm rõ ràng 1 tiếng : ANH Anh chưa từng kích động đến
thế - vỗ vỗ tay nhảy cẫng lên,
bỗng nhiên chạy ùa đến, dùng
hết sức ôm chặt cậu, nước mắt
và nước dãi chảy tèm lem trên
người em mình... 3 Từ nhỏ cậu đã bị các bạn học
gọi là "em thằng đần", nghe
mấy tiếng đó cậu thấy kinh
tởm đến cùng cực, cho nên hễ
trông thấy anh trai ngây dại
của mình thì trong lòng tràn đầy chán ghét. Một lần lại vì mấy tiếng "em
thằng đần" đó mà cậu đã
đánh lộn với đứa bạn học. Cậu
bị nó đè lên người, rồi bỗng
nhiên thấy người nó nhẹ hẫng,
thì ra anh cậu đã ra tay. Cậu chưa từng thấy anh mình
khỏe đến thế, nhấc bổng
thằng nhóc kia lên lưng chừng
rồi ném mạnh xuống đất.
Thằng nhóc tức khắc gào khóc
to lên. Cậu thấy sợ hãi. Gây hoạ rồi! Cha nhất định sẽ
đánh mình. Giây phút đó cậu
hận mẹ đến thấu xương, tại
sao lại sinh ra một thằng đần
độn làm anh trai mình? Cậu
dùng hết sức đẩy anh ra, căm phẫn gào to: Ai cần anh quan
tâm tới việc vớ vẩn này, cái
đồ ngu anh…!!! Anh bị đẩy lùi
tới sát gốc cây, đờ đẫn ngốc
nghếch nhìn cậu. Hôm đó, cha bắt cậu và anh
quỳ gối một hàng trên đất, lúc
ngọn roi vô tình giáng xuống,
anh liền nằm sấp đè lên người
cậu, cắn răng chịu đau nói:
Đánh... đánh con! Có một ngày, họ hàng trong
thành phố mang tới loại kẹo
mà 2 đứa chưa từng thấy bao
giờ. Mẹ chia cho cậu 8 viên, còn
giữ lại 3 viên cho anh, đây
không phải là lần đầu tiên, cậu nhận lấy như lẽ đương nhiên.
Sáng sớm tinh mơ, anh đứng
bên ngoài gõ lên mặt kính cửa
sổ, cười ngây ngô với cậu,
đứng kiễng chân thò một tay
vào, trong bàn tay bẩn thỉu là 2 viên kẹo. Cậu sững sờ, chưa
nhận lấy. Lúc anh lại vói tay
vào lần nữa thì đã biến thành
3 viên. Đó là vẻn vẹn những gì
anh có, lập bập nói: Ăn... em
ăn! Không biết vì sao mà lần này
cậu không thấy thèm nữa.
Anh trai cuống quýt nói
không ra lời, nhanh chóng bóc
bỏ giấy kẹo, nhét vào miệng
cậu. Lúc nhai kẹo, cậu thấy rõ ràng
trong mắt anh, nước mắt đang
tuôn rơi. 4 Ngày cậu thi đậu đại học và
cầm giấy gọi của trường trên
tay, cha mẹ vui tới nỗi cười
không khép nổi miệng, anh
trai cũng vô cùng vui sướng,
nhảy chồm chồm lên. Thật ra anh không hề hiểu được đại
học là cái gì, nhưng anh hiểu,
em trai đã cho cả nhà niềm vui
không thua kém ai, bây giờ sẽ
chẳng còn ai gọi anh là "thằng
đần" nữa, mà sẽ gọi anh là “anh trai của nhà vua”. Buổi tối hôm trước khi cậu xa
gia đình, anh trai vẫn không
chịu vào phòng cậu, từ ngoài
cửa sổ đưa vào cho cậu một túi
vải. Cậu mở ra, là mấy bộ đồ
mới. Đều là đồ của mấy năm trước bà cô cho hai anh em hay
của người dì trong thành phố
tặng. Thì ra, bao năm nay, anh trai
vẫn không mặc quần áo mới.
Nhưng cậu và cha mẹ không
hề để ý đến điều đó. Lúc này
cậu mới phát hiện ra, áo anh
đang mặc đã bị mòn rách một bên, quần đã ngắn trên mắt cá
chân, nhìn y như một thằng
hề. Mũi cậu cay cay, nhiều năm
rồi, ngoài sự chán ghét lúc nhỏ
và miệt thị lúc lớn, cậu còn
cho anh trai mình những gì? Anh trai vẫn cười ngốc nghếch
như ngày nào, nhưng trong
mắt ánh lên những chờ đợi,
cậu biết anh mình đang thích
thú chờ đợi điều gì. Cho dù anh
trai không biết cậu vẫn không ngừng cao lớn hơn, cũng
không biết kiểu dáng quần áo
đã hết thời rồi không thể mặc
ra ngoài được, nhưng cậu vẫn
vờ đón nhận, thích thú ướm
thử lên người hỏi: Anh, có đẹp không? Anh trai gắng sức gật
đầu, miệng cười toe toét. Cậu viết 2 chữ “huynh đệ” lên
trên giấy, chỉ vào chữ
“huynh” nói với anh trai: Chữ
này đọc là huynh, huynh chính
là anh; lại chỉ vào chữ “đệ”,
chữ này đọc là đệ, đệ chính là em. Ý nghĩa của “huynh đệ”
tức là có anh rồi mới có em.
Không có anh thì cũng không
có em. Hôm đó, cậu dạy đi dạy lại,
anh trai kiên trì đọc 2 chữ này
là “đệ huynh”. Không liên tục
nhưng rất kiên quyết đọc: ĐỆ,
HUYNH. Lúc ra khỏi phòng anh,
cậu khóc nấc lên. Anh đang nói cho mình biết, trong lòng
anh, em trai mãi mãi là số một,
không có em thì không có anh. 5 Đối với một cậu bé nhà quê mà
nói, cuộc sống ở trường đại học
hết sức tuyệt vời. Cậu dường
như quên luôn mình có một
ông anh trai mắc bệnh não. Lần đó, lúc mẹ ra bưu điện gọi
điện thoại cho cậu, anh trai
cũng cùng đi. Mẹ nói liên miên
không dứt, cuối cùng mới nói:
Con cũng nói với anh con vài
câu đi! Anh trai đón lấy điện thoại, rất lâu không nói gì, mẹ
lại lấy lại, nói : Thôi cúp máy
đi, anh con khóc rồi, nó chỉ
vào ngực, ý nói là rất nhớ con
đó! Cậu vốn muốn nói mẹ hãy đưa
điện thoại lại cho anh, cậu
muốn nói rằng đợi khi cậu về
sẽ dạy anh viết chữ, mang cho
anh kẹo và bánh chỉ ở thành
phố mới có, nhưng cậu cứ há miệng ra rồi lại không nói, cuối
cùng bảo, thôi cúp máy vậy!
Vì cậu nhìn thấy ánh mắt khó
hiểu của các bạn học cùng
phòng, cậu không muốn để
bọn họ biết cậu có một ông anh trai đần độn. Nghỉ hè, cậu
mua kẹo và bánh ngọt mang
về, trên đường đi, cậu đút
một chiếc kẹo vào miệng, đột
nhiên nhớ lại viên kẹo lúc nhỏ
anh trai cương quyết nhét vào miệng cậu, cổ họng tự nhiên
nghẹn lại. Viên kẹo trong
miệng trở nên đắng nghét! Lần đầu tiên, vừa về nhà cậu
tìm ngay anh trai, chạy khắp
vườn gọi: Anh, anh, em về rồi,
xem em mang về cho anh cái
gì này? Nhưng không thấy
bóng anh trai chỉ biết cười ngốc nghếch với cậu, không
thấy anh trai gần 30 tuổi rồi
vẫn mặc quần ngắn cũn cỡn.
Cha cậu nước mắt đầm đìa,
đau khổ nói: Một tháng trước,
anh con nhảy xuống sông cứu đứa bé sắp bị chết đuối, bản
thân nó cũng không biết bơi,
đẩy đứa bé lên bờ rồi, nó
không lên nổi nữa! Cha cậu
ngồi phịch xuống đất khóc
thất thanh, nói: Chúng ta nợ đứa con đó quá nhiều!!! Cậu ngồi một mình bên bờ
sông, ký ức về anh trai lúc rõ
ràng lúc mơ hồ. Cậu móc từ
trong túi ra một tờ giấy, trên
đó viết “huynh đệ”, đó là chữ
cậu viết. Bên dưới là 2 chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không dễ phân
biệt rõ, chỉ cậu mới có thể
nhận ra, là chữ anh trai viết –
“đệ huynh”. P/s: NẾU BẠN CẢM THẤY CÓ Ý
NGHĨA …. BẠN HÃY CMT TÂM
TRẠNG CỦA MÌNH KHI ĐỌC
XONG CÂU TRUYỆN NHÉ !!!!!!!

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

HƠN CẢ MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

Cô gái tôi yêu thương, cô ấy đang khóc, trong vòng tay tôi.
Chưa có cảnh tượng nào.
Đẹp đến như thế...
***
1. Mẫn. Và chuyến đi 2 ngày 1 đêm
Ba mẹ quyết định chia tay khi tôi đang chuẩn bị cho Lễ tốt nghiệp.
Và tất nhiên, tôi rất buồn.
Tôi không thể nói ra ngoài thành lời, không thể nói với ai. Tôi cố gắng giữ nỗi đau trong lòng và bắt buộc nó phải yên lặng. Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn trồi lên trong tim, khiến tôi không thể thở một cách đều đặn như bình thường.
Ba mẹ có lí do riêng, và có quyền làm vậy. Tôi vốn đã là sai lầm trong cuộc đời họ rồi. Và tôi không muốn làm gì. Bởi tôi sợ, sai lầm lại kéo thêm sai lầm nhiều hơn nữa.
hon-ca-mot-cau-chuyen-tinh-yeu
...
- Tạm quên lễ tốt nghiệp đi, đi cùng Vân nhé! Chỉ 2 ngày thôi!
- Nhưng Vân định đưa Mẫn đi đâu?
- Đà Nẵng!
- ...?
- Vân sẽ cùng Mẫn ngồi xem cầu sông Hàn chuyển động!
...
Tôi bị chứng say tàu xe nặng. Vì thế mà chuyến đi này dường như hơi quá sức đối với tôi. Tôi nôn suốt. Và vô cùng mệt.
Tàu về đêm bớt ồn ào hơn. Tôi gục vào vai Vân, nhìn ra cửa sổ, nhìn những ánh đèn nhấp nhoáng trượt qua mắt trong vài tích tắc. Phiên Vân của tôi đã ngủ. Tay cậu ấy vẫn nắm lấy tay tôi rất chặt, như sợ rằng chỉ hơi buông ra thôi, tôi sẽ biến mất. Mồ hôi từ lòng bàn tay tôi đã khiến cả hai đều nóng bừng. Tôi không còn sức để cựa quậy, nên cứ để mặc tay mình bị nắm chặt như thế, và để mặc đầu mình gục vào vai Vân. Ôi Phiên Vân, cậu ấy cao 1m73, và chỉ nặng hơn 55kg chút xíu. Dựa vào vai Vân như dựa vào một mảnh gỗ, không êm ái, không dễ chịu... Nhưng có một cảm xúc duy nhất có thể gọi tên được. Đó là, bình yên!
...
Vân dắt tôi đi trên cầu sông Hàn. Vào mùa lạnh, không mấy ai có hứng thú đi chơi đêm và đứng bên bờ đợi ngắm cảnh cầu chuyển động trên trục để đổi hướng. Vân ít nói. Hầu như chỉ khi có việc cần lắm, cậu ấy mới nói với tôi một vài lời, nhắc nhở một vài thứ. Còn lại, Vân im lặng, để mặc cho tôi trôi dạt trong những dòng cảm xúc không đầu không cuối.
Chúng tôi tới giữa cầu và tìm chỗ khuất để ngồi, đảm bảo cho bộ phận an ninh khó nhìn thấy bóng người khi bắt đầu thay đổi hướng cầu cho tàu thuyền qua lại từ 1h đến 3h sáng.
Vân vẫn nắm chặt tay tôi, như nắm quả bong bóng bơm oxi vậy. Tôi khẽ cười:
- Bỏ tay ra nào. Mẫn có bay được đâu!
Vân nắm chặt tay tôi hơn, nhìn dòng sông Hàn đang từ từ chảy, cười tủm tỉm. Nụ cười này, tôi luôn muốn vồ lấy, ăn ngấu nghiến, để ngoài tôi, cậu ấy không thể cười với một ai khác được nữa. Tôi cố gắng giằng bàn tay mình ra, đưa bàn tay phải lên, giả vờ cáu gắt:
- Vân bỏ ra ngay, không Mẫn tát!
- Không bỏ.
- Bỏ ra cho nó thở, nắm gì ghê vậy?
- Phải giữ, để còn bấm dây đàn vĩ cầm chơi cho Vân nghe chứ.
Tôi nghiêng mặt nhìn Vân, cười. Vân cũng cười. Tim tôi luôn đập mạnh khi nhìn thấy Vân cười như thế. Tôi vội lấy tay che nửa khuôn mặt Vân
- Cấm Vân cười, không Mẫn tát gãy hết răng.
- Mẫn giang hồ thế, chả giống lúc khóc nhè gì
- Lúc khóc nhè làm sao?
- Nước mắt nước mũi tèm lem, bẩn khiếp, xấu xí không thể tả
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Vân vội bịt miệng tôi lại, hoảng hốt:
- Mẫn không trật tự người ta ra tống cổ 2 đứa mình cho xem.
- Sao Vân bảo chú Vân làm ở trạm bên bờ bên kia mà
- Ừ ừ, nhưng với điều kiện chúng mình phải im lặng, bí mật.
...
cây cầu
Tôi dựa vào thành cầu, nhìn lên trời. Bầu trời tối đen, như cái màu tối tăm đang hiện hữu trong lòng tôi. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến 1h sáng, phần giữa của cây cầu này, tức là chỗ chúng tôi đang ngồi, sẽ quay 90 độ quanh trục và nằm dọc theo dòng chảy của dòng sông, mở đường cho tàu lớn đi qua.
Vân đưa tôi tới đây làm gì, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng tôi thầm cảm ơn Vân. Vì cậu ấy luôn ở bên tôi, khi tôi cần.
- Mẫn ngồi ngoan ở đây nhé, ngồi 2 tiếng, chắc khát lắm, Vân đi mua nước uống.
- Nhưng mà...
- Vân sẽ về ngay, đợi Vân!
...
2. Phiên Vân. Và cô gái vĩ cầm
Lần đầu tiên tôi gặp Mẫn, đúng ngày sinh nhật tuổi 20 của tôi, khi tôi đi cùng một người bạn đến Nhạc viện Hà Nội xem cuộc thi năng khiếu Violin. Tôi ấn tượng với cô gái nhỏ nhắn mặc đầm đỏ lưng trần, đứng vị trí chính trên sân khấu, và cùng dàn nhạc chơi bản Swan lake. Không phải quá tài năng, âm thanh không quá mượt, nhưng đủ để lưu lại trong lòng tôi chút ít cảm xúc.
Nhưng, khi nghe kết quả, Mẫn trượt. Cô ấy thiếu điểm để đạt được suất học bổng đào tạo ở nước ngoài. Tôi hơi hụt hẫng, cho một người mà tôi không quen.
Tôi bất ngờ chạm mặt Mẫn ở hành lang bên trái hội trường lớn. Liếc qua thẻ sinh viên, Mẫn 22 rồi, hơn tôi 2 tuổi. Tôi nhìn khuôn mặt Mẫn và phì cười, nước mắt làm mascara lem nhem đầy má. Tôi đưa cho Mẫn chút khăn giấy. Mẫn ngước lên nhìn tôi, ngạc nhiên, tò mò, bối rối, và hơi nghi hoặc. Tôi cười:
- Chị lau đi, em không lấy tiền khăn giấy
Mẫn giật lấy khăn giấy, lau lại má, lườm tôi:
- Nhìn tôi nhăn nheo thế cơ à?
- Ơ, không ạ! À, cũng hơi hơi...
Mẫn phì cười, nụ cười đẹp đến nỗi tôi muốn cất vào hộp, đeo bên người, để ngoài tôi ra, Mẫn không cười với ai khác nữa.
- Vậy xưng tên đi, Mẫn nhé
- À, ừ, Vân!
- Tên đầy đủ?
- Phiên Vân!
...
Cô gái mặc đầm đỏ lưng trần, tay cầm violin màu gỗ bóng, mặt lem nhem mascara...
Cao vừa vừa
Xinh vừa vừa
Giỏi giang vừa vừa
Thông minh vừa vừa
Khéo léo vừa vừa
Lạnh băng trước những lời tán tỉnh và chỉ mỉm cười với người mình yêu!
Tôi, hạnh phúc lắm! Khi được là người đàn ông duy nhất, sở hữu nụ cười ấy.
Tại sao? Tôi lại quen Mẫn, người con gái duy nhất khiến trái tim tôi không thể giữ yên những nhịp đập bình thường của nó.
Tại sao?
...
Cầu sông Hàn mùa này vắng người thăm. Mùa đông sắp hết. Chẳng mấy chốc nữa là từng đêm, sẽ có rất nhiều khách tới đây chỉ để một lần được nhìn cảnh cầu quay. Tôi đưa Mẫn tới đây, không chỉ để ngắm cầu, không chỉ để nhìn sông. Tôi chỉ muốn ngồi bên Mẫn vào thời khắc cầu chuyển động, để cho người con gái tôi yêu hiểu rằng, dù thế giới có chuyển động, đổi thay, thì trái tim tôi vẫn vậy, tâm trí tôi vẫn vậy, vẫn chỉ dành riêng, cho một người thôi...
...
- Hết 35 ngàn em nhé !
Tôi cầm nước, bánh ngọt và trả tiền. Chết tiệt. Ví tôi để quên trong túi sách của Mẫn. Tôi lục túi quần trước, cả điện thoại cũng để quên trong túi sách nốt. Tôi ngượng nghịu gửi trả lại đồ và quay ra phía đường lớn. Từ đây chạy về khách sạn mất 15 phút. Phải về lấy tiền. Tôi chạy đi trước khi suy nghĩ tiếp cho mất thời gian.
Đêm lạnh quá, tôi vừa chạy vừa thở, chỉ lo không kịp quay lại với Mẫn. Đột nhiên chân tôi vấp phải vật gì đó, người tôi lao về phía trước, ngã sượt xuống lề đường, đau điếng.
Tôi lồm cồm bò dậy, phủi bụi trên người và xoa xoa đầu gối. Hoảng hồn khi nhận ra vật tôi vừa vấp phải là thân thể một người đàn ông. Quần áo nhàu nhĩ rách nát, tóc dài quá vai và bết lại, mặt bụi bẩn. Có lẽ là người ăn xin. Tôi lần tay xuống mũi. Vẫn thở. Phải làm gì bây giờ ? Trông ông rất yếu, và cần trợ giúp. Tôi không có điện thoại gọi cấp cứu. Và cứ thế này, tôi sẽ không quay lại cầu với Mẫn trước lúc trục cầu chuyển động.
Tay tôi vẫn thường run bật khi tôi hoảng hốt và lúng túng. Và giờ thì nó đang diễn ra đúng như thế. Run bắn, không chỉ tay, mà cả người. Đường phố đêm vắng, không có ai. Nếu tôi chạy đi gọi một người dân đến giúp, chắc tôi bị chửi chết mất. Phải làm gì lúc ấy tôi cũng không biết nữa. Tôi chợt nhớ đến khuôn mặt lem nhem mascara của Mẫn. Vội cúi xuống nói vội : "Ông ơi, con xin lỗi ! Mong trời tha thứ cho con !" rồi chạy đi. Mẫn đang cần tôi lắm, lúc này.
Khỉ gió! Tôi đang làm cái quái gì thế này. Tôi không chạy về khách sạn, mà rẽ sang bảng thông báo của trạm an ninh gần đó, ngón tay trỏ của tôi lần tìm. Đúng rồi, số của Trung tâm Bảo trợ xã hội. Nó ở gần đây, chiều nay tôi tình cờ nhìn thấy nó trên đường đi. Tôi với tay lôi ống điện thoại trong trạm ra, ấn số của Trung tâm bảo trợ....
...
Lúc này, chắc chắn, Mẫn đang rất cần tôi!
...
cô đơn trên cầu
3. Mẫn. Cuộc gọi trên cầu sông Hàn
Có những nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên. Nó cứ lơ lửng trước mặt, chẳng gần, chẳng xa, không hiện hữu, không vô hình. Nó đủ khiến nước mắt tôi chảy dài trên gò má.
... Tôi giật mình tỉnh lại khi cảm thấy cầu rung chuyển. Tôi vội đứng dậy, lục điện thoại. Đúng 1h. Phiên Vân chưa trở lại. Tôi ấn số Vân. Chuông điện thoại reo rất gần. Điện thoại Vân để trong túi sách tôi đang đeo.
Tôi, 1h sáng, một mình, trên cầu sông Hàn, và không thể đi vào bờ. Tôi khóc. Đáng lẽ Vân phải quay lại bên tôi, vào lúc cầu đổi chiều. Tôi phải làm gì bây giờ. Cầu vẫn cứ xoay, còn tôi thì ngồi bệt xuống thành cầu.
Khóc!
Thế giới cứ chuyển động, còn tôi vẫn lặng yên bất lực. Khuôn mặt tôi lem nhem nước mắt. Tôi hiểu rằng tôi sẽ phải ngồi ở đây một mình, cho đến 3h sáng, cầu mới quay trở lại vị trí ban đầu.
2 tiếng đồng hồ, chỉ mình tôi, ngồi bệt trên cầu sông Hàn, khi cầu đã quay đổi hướng.
Tôi vẫn khóc, càng ngày càng nức nở. Tôi dễ khóc, dễ xúc động, nhưng chưa bao giờ tôi trải qua cảm giác như lúc này. Ở một nơi xa lạ, một mình.
Tôi nhớ đến ba mẹ, nhớ về quá khứ. Ký ức như những viên kẹo ngọt mỗi khi nghĩ đến. Tôi cầm điện thoại, ấn số.
- Alo! Đêm rồi, con có việc gì?
- Ba ơi!
- Ừ, ba nghe!
- ....
- Mẫn, con 22 tuổi rồi, lau nước mắt đi và bình tĩnh nói chuyện với ba
- Ba ơi, ba bỏ mẹ con con thật à?
- ...
Có những sự im lặng, mà có lẽ mãi mãi tôi cũng không thể định nghĩa và giải thích được nó. Tôi vẫn khóc, nước mắt cứ chảy xuống cổ, áo, và điện thoại. Tiếng thở của ba vẫn đều đều, ba không trả lời, và tôi hiểu, hiểu tất cả những gì sẽ xảy ra sắp tới.
- Mẫn à, ngủ đi con. Đừng khóc nhè.
- Ba ngủ đi, con chào ba!
- À, chúc mừng sinh nhật con!
- Con cảm ơn!
...
Cảm ơn ba, vì ít ra, ba đã nhớ ngày con ra đời !
...
- Mẫn, Mẫn ơi ..................... !
Tôi đứng dậy, và nhìn thấy Phiên Vân bên bờ. Cậu ấy cố gắng đứng chỗ sáng và ra hiệu bằng tay cho tôi hiểu.
- Mẫn ơi, đừng khóc. Vân ở đây.
Tôi đứng im, trước mắt tôi khung cảnh cứ nhạt nhòa.
- Đợi Vân, chỉ một giờ nữa thôi. Mẫn hãy đợi Vân, chỉ một giờ nữa thôi.
...
Chỉ một giờ nữa cầu sẽ quay trở lại vị trí cũ. Mọi thứ thay đổi, rồi sẽ lại quay trở lại lúc ban đầu. Trong tôi giờ đây không còn bóng dáng của cái nỗi buồn không vô hình, không hiện hữu nữa. Tôi thấy mình nhẹ nhàng. Gió đêm thổi những lọn tóc tôi chờn vờn trên má. Tôi đứng đó nhìn Phiên Vân. Cậu ấy cũng đứng nhìn tôi. Chúng tôi chỉ cách xa nhau một dòng nước. Những ánh đèn trên cầu hắt xuống, tạo thành những vệt sáng chảy dài vô tận.
4. Phiên Vân trở lại
Tôi quay trở về cầu khi cầu đã quay được một nửa . Có lẽ Mẫn sẽ hoảng sợ và gọi cho tôi. Tôi đi theo hướng quay của cầu. Tìm chỗ gần với Mẫn nhất.
Mẫn đứng phía xa, bình thản nhìn tôi. Có lẽ cô ấy đang cười. Không trách móc. Chúng tôi chỉ cách nhau một dòng nước. Ở phía trước, ánh đèn chiếu xuống khiến cho bóng Mẫn trải dài. Gió thổi nhẹ làm tóc cô ấy chờn vờn trên má. Tôi không khóc. Tôi là con trai. Tôi không dễ khóc. Nhưng có cái gì đó đang ướt, trong mắt tôi, trên má của tôi.
Chúng tôi, cứ đứng nhìn nhau, mãi như thế
...
5. Cầu sông Hàn, và cái ôm thật chặt
Gần 4h sáng, tôi đứng bên bờ đón Mẫn. Mẫn đợi cho cầu dừng chuyển động hẳn mới chạy về phía tôi. Mẫn chạy rất nhanh, dường như cô ấy đang chạy trốn nỗi sợ hãi đang đuổi theo đằng sau. Tôi chỉ chầm chậm bước tới phía trước. Tôi muốn đón lấy cô ấy một cách nhẹ nhàng, dịu dàng như cái cách mà cô ấy luôn quan tâm, yêu thương tôi.
Tôi dang rộng tay để Mẫn ùa vào lòng tôi. Nức nở. Cô ấy luôn òa khóc như một đứa trẻ. Còn tôi chỉ biết im lặng. Tôi giữ chặt cô ấy trong ngực. Tim tôi đập loạn nhịp và không thể kiểm soát được. Tôi xuống hôn lên mái tóc của Mẫn. Chỉ im lặng thôi. Bởi tôi không thể làm gì hơn được nữa.
...
Cầu sông Hàn mùa đông, se lạnh.
Những màu sắc của đèn đường hắt xuống nước, chảy dài ra vô tận.
Tôi vẫn đang quỳ xuống bên cầu, ôm cô gái mà tôi yêu thương vào lòng.
Cô gái tôi yêu thương, cô ấy đang khóc, trong vòng tay tôi.
Chưa có cảnh tượng nào.
Đẹp đến như thế...
...
Mẫn

Truyện Ngắn cảm động – XIN LỖI, EM NỢ ANH 1 TÌNH YÊU

XIN LỖI, EM NỢ ANH 1 TÌNH YÊU
Đêm… lặng yên, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nhìn xuyên qua làn mưa, Hải Phong dễ dàng nhận thấy, bóng người con gái anh yêu đang bước một mình dưới mưa. Cô đơn và lạnh giá. Anh thực sự muốn đến bên cô, che chở cho cô, nhưng… anh đã xua tan ngay cái ý nghĩ đó. Tựa đầu vào tường, Hải Phong cười thầm. Anh làm gì có tư cách đó. Người ta đã có bạn trai. Hơn nữa, cô ấy vừa từ chối tình cảm của anh, còn nói rằng không muốn nhìn thấy anh.
- Em quả thực… rất nhẫn tâm… Uyên Nhi!
Hải Phong thì thầm trong đêm tối. Nhìn xuyên qua cánh cửa kính đã bị nước mưa làm mờ đi, Hải Phong nhìn thấy bóng Uyên Nhi vẫn đang âm thầm bước. Anh thấy lạ, tại sao người yêu cô lại không ở bên cạnh cô, mà để cô thân con gái một mình bước đi thế này? Vả lại, trông cô, có vẻ gì đó… rất buồn. Anh tiếc rằng mình đứng quá xa. Nếu ở gần một chút, biết đâu có thể nhận ra tâm trạng của cô.
Tự lấy tay đập mạnh lên trán mình, Hải Phong bực bội kéo mạnh chiếc rèm cửa:
- Tại sao em lại khiến anh nghĩ về em nhiều như vậy, Uyên Nhi? Tại sao anh không thể quên được em…
Hải Phong trượt dần theo bức tường, ngồi trên nền nhà. Nơi khóe mắt anh đã cảm nhận được sự ấm nóng của những giọt nước mắt. Anh đang khóc sao? Nực cười thật. Một thằng con trai mạnh mẽ như anh, lại còn là một thằng côn đồ, vậy mà có lúc yếu đuối đến thế.
Côn đồ! Thoáng nghĩ đến hai từ đó, trái tim anh bỗng thắt lại. Rất đau! Chỉ vì hai từ ấy thôi, chỉ có như vậy thôi mà khiến người con gái anh yêu buông lời xua đuổi anh. Phải, anh là một thằng học sinh hư hỏng, chẳng chịu học hành gì, suốt ngày chỉ biết lêu lổng chơi bời. Nhưng… anh đã vì cô mà thay đổi rồi. Tại sao trái tim cô lạnh lùng đến vậy? Tại sao nhẫn tâm tạt vào mặt anh một gáo nước lạnh? Tại sao kéo anh vào tình yêu sâu đậm này để rồi xua đuổi anh đi?
Hàng loạt câu hỏi tại sao đặt ra nhưng chắc chắn, sẽ chẳng có một ai trả lời cho anh được. Mỉm cười cay đắng, Hải Phong nhớ lại những lời nói ngày hôm nay của Uyên Nhi, những lời đã khiến trái tim anh đau đớn, đau đến mức tưởng như nó đã vỡ vụn rồi…
* * *
- Anh thích em! Rất thích em, thật đấy!
Một nam sinh với bề ngoài rất bảnh bao và khá bụi bặm đứng trước mặt một nữ sinh duyên dáng, hiền dịu với mái tóc dài được buộc túm gọn đằng sau lưng, trên người là tà áo dài trắng tinh khôi. Chàng nam sinh có mái tóc màu vàng chóe, quần áo thuộc loại hàng hiệu, xem ra có vẻ là một dân chơi, ngược lại hoàn toàn với vẻ giản dị của cô nữ sinh.
Một anh chàng ngỗ ngược, không gì trị nổi như Hải Phong mà đứng trước người con gái vẫn yêu vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng, hồi hộp xen lẫn bối rối, ngượng ngùng. Khác với anh, Uyên Nhi lại hết sức bình thản. Cô hết nhìn hộp quà trong tay Hải Phong, lại ngước lên nhìn anh, rồi đưa tay nhận lấy hộp quà. Hải Phong còn chưa kịp vui mừng khi cho rằng cô đã nhận lời tỏ tình của mình thì…
“Bộp”
Hộp quà rơi mạnh xuống đất, chiếc dây chuyền đựng bên trong văng ra ngoài. Anh bàng hoàng nhìn Uyên Nhi, ngạc nhiên hết mức với phản ứng của cô.
- Xin lỗi! Tôi có bạn trai rồi!
- Em… EM NÓI DỐI! – Hải Phong đột ngột hét lên.
- Không phải lừa anh đâu. Tôi nói thật đấy. – Uyên Nhi lạnh lùng nhìn Hải Phong. – Mà cho dù chưa có bạn trai, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh.
- Tại sao?
Uyên Nhi cười nửa miệng, nhìn Hải Phong một lượt từ trên xuống dưới rồi lãnh đạm trả lời:
- Anh nghĩ mình xứng với tôi?
- Ý em là sao? – Hải Phong khẽ nhíu mày.
- Một thằng du côn như anh, một con người nhơ nhuốc chỉ biết chơi bời lêu lổng có thể xứng với tôi sao? Anh không đáng để được đứng bên cạnh tôi. Hơn nữa, có thể nhà anh giàu có, nhưng nói cho anh hay, người yêu tôi giàu gấp trăm lần anh. Anh có thế nào cũng chỉ là một thằng côn đồ, sau này sẽ làm nên được trò trống gì? À, tôi hỏi anh một câu nhé! Lời tỏ tình này anh nói với bao nhiêu đứa con gái rồi? Anh nhìn đằng kia kìa. – Uyên Nhi chỉ tay về nơi có mấy nữ sinh tóc xanh tóc đỏ đang ngồi hút thuốc. – Mấy đứa con gái đó mời phù hợp với anh. Anh nghe đây, tôi không muốn gặp lại anh nữa. Từ giờ đừng xuất hiện trước mắt tôi! Nhơ bẩn!
Uyên Nhi phẩy tay đi thẳng. Tổn thương! Đó là những gì Hải Phong cảm nhận được lúc này. Cô đang coi thường anh? Uyên Nhi, cô thực sự quá nhẫn tâm mà. Nói những lời đó mà không hề để ý nét mặt anh đang biến sắc hay sao? Anh thực không ngờ, người con gái dịu hiền mình biết, người con gái đã chủ động đến bên, giúp anh thoát ra khỏi bóng tối cuộc đời, người con gái mang lại cho anh ánh sáng lại có thể nói ra những lời như vậy. Rốt cuộc là tại vì sao?
Đôi chân Hài Phong như không còn sức lực. Anh khụy xuống bên lan can sân thượng, đôi mắt vô hồn nhìn về phía người con gái anh yêu vừa bước đi.
“Rắc”. Tiếng tim anh vụn vỡ… Đau quá! Uyên Nhi, em có biết không? Có lẽ chẳng bao giờ em biết được, bời vì… em vốn dĩ đâu có để ý đến anh…
* * *
Kết thúc hồi tưởng, Hải Phong mệt mỏi gục đầu xuống chiếc gối trắng tinh. Màu trắng này, có phù hợp với anh không? Có lẽ là không. Chính Uyên Nhi cũng đã nói anh thực sự nhơ nhuốc đó thôi! Anh thừa nhận, bản thân mình là một thằng côn đồ không ra gì. Anh cũng đã qua lại với không ít cô gái, thậm chí là quan hệ với họ. Nhưng đó là do những phiền muộn về gia đình khiến anh lao đầu vào chốn ăn chơi vô bổ. Gia đình không hạnh phúc. Cả bố và mẹ anh đều ngoại tình. Điều đó khiến anh lớn lên mà không nhận được đầy đủ tình thương của gia đình, không cảm nhận được cái không khí ấm áp của bữa cơm sum vầy. Mệt mỏi! Anh chỉ còn cách lao đầu vào những cuộc chơi thâu đêm để quên đi phiền muộn đeo bám tâm hồn mình.
Nhưng, lại vì như thế, Uyên Nhi đã từ chối anh, gạt đi tình cảm của anh, không hề để tâm, đoái hoài chút nào. Chẳng để ý đến cảm nhận của anh… một chút nào.
Khẽ nhắm mắt, Hải Phong chìm dần vào giấc ngủ. Anh hi vọng khi tỉnh dậy sẽ nhận ra, tất cả chỉ là mơ. Mọi việc… sẽ ổn thôi…
Anh không hề biết rằng, ngay dưới cổng nhà anh, trong màn mưa lạnh buốt, một cô gái tay cầm ô đứng lặng nhìn vào trong. Nước mắt mặn chát rơi xuống hòa cùng nước mưa tạt vào làm khuôn mặt cô đẫm nước. Đôi môi run rẩy khẽ cất lên từng từ, mặc dù biết rằng, chàng trai ở bên trong sẽ không thể nào nghe thấy:
- Hải Phong, xin lỗi, thực sự xin lỗi anh. Tha lỗi cho em, em không còn cách khác… Sẽ có một người yêu anh… tốt hơn em. Tạm biệt anh…
Chầm chậm, bóng dáng mảnh mai rời khỏi chiếc cổng sắt, và cũng là, rời khỏi cuộc đời người con trai kia… mãi mãi…
* * *
- Hải Phong, mày ổn chứ?
Thằng bạn bàn trên huých vai Hải Phong, mắt nhìn anh chăm chú.
- Tao không sao!
- Tao thấy sắc mặt mày xanh lắm. A! – Thằng bạn vỗ đùi cái “bốp”. – Thất tình hả chú? Hôm qua tỏ tình nàng nói sao?
- Từ chối rồi. – Anh cười buồn.
- Khổ thân mày! – Thằng bạn mếu máo, ôm lấy Hải Phong, xoa xoa đầu vẻ dỗ dành trẻ con.
- Thôi đi! – Anh hất mạnh tay thằng bạn. – Mày hâm vừa thôi!
- Đùa tí cho vui, gì cáu thế.
- Tao-đang-rất-không-vui. – Anh nhấn mạnh từng chữ.
- Rồi rồi biết rồi. Không động đến mày nữa. Khéo tí tao bị mày thiêu ra tro mất. À này! Tí tao ghé bệnh viện thăm Gia Huy, mày đi với tao không?
- Thăm nó hả? Nhưng sao…
- Nó đua xe, tai nạn rồi.
- Cái thằng này, bảo đua vừa thôi mà…
- Thôi đi ông. Ông ngày xưa khác gì nó đâu. Chẳng qua từ khi gặp nàng, vì nàng nên thay đổi thôi.
Thằng bạn dài giọng vẻ trêu ngươi thì lập tức nhận được cái lừ mắt đầy đe dọa từ phía Hải Phong, biết điều nên lập tức cười hì hì rồi ngậm miệng.
* * *
Tan học, hai thằng lập tức phóng đến bệnh viện. Gia Huy là bạn cũ thời cấp hai của Hải Phong, là thằng bạn rất thân với anh, cả cậu bạn Vũ Hưng bên cạnh này nữa. Trước giờ ba đứa vẫn rất thân nhau, ai gặp chuyện là y như rằng, hai đứa còn lại cuống quýt đến thăm, hỏi han liền. Vậy mà lần này., Huy bị tai nạn đến hai ngày rồi anh mới biết. Thật vô tâm quá!
Đi ngang qua cánh cửa một phòng bệnh để mở, bước chân Hải Phong chợt dừng lại. Hình như anh vừa thấy, một bóng dáng rất quen…
- Đi thôi mày, sao thế?
- À, không có gì.
Tự nhủ rằng đó chỉ là người giống người, Hải Phong tiếp tục bước, không hề biết thực ra, đó đúng là người quen của anh…
- Tại sao anh không chịu mở mắt nhìn em một lát?
Giọng của Uyên Nhi vang vọng trong không gian phòng bệnh. Người con trai kia, mắt vẫn nhắm nghiền. Không có câu trả lời…
- Hạo Kỳ, anh nói em phải làm sao đây? Bác sĩ nói trái tim anh yếu lắm rồi, phải có một trái tim khác thay thế. Làm thế nào nhỉ? Em thử xét nghiệm rồi đấy! Tim em có khả năng thay thế cho anh. Hay là, em dành tặng trái tim cho anh nhé? Như thế, trái tim chúng ta sẽ cùng chung nhịp đập, đúng không?
Tiếng nấc nghẹn vang lên. Uyên Nhi gục đầu bên chiếc giường bệnh trắng muốt. Cô khóc. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể khóc. Vì sau hôm nay, cô đã chẳng còn trên thế gian này rồi.
* * *
Gạt đi dòng nước mắt, Uyên Nhi nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa phòng bệnh lại.
- Uyên Nhi!
Giọng nói quen thuộc làm cô quay đầu lại. Là anh, Hải Phong!
- Em làm gì ở đây?
- Không liên quan đến anh.
Uyên Nhi lạnh lùng quay đi, bước chân cô rất vội vã. Cô không biết mình vừa làm rơi một thứ, đó là hai lá thư. Hải Phong nhìn thấy, vội vã nhặt lên. Anh định trả cho cô nhưng lại bắt gặp tên mình trên một lá thư nên tò mò mở ra xem. Những dòng thư đầy tình cảm của Uyên Nhi đập vào mắt anh:
“Hải Phong,
Cho em gửi lời xin lỗi anh nhé! Em vốn định nói ra những lời như thế để anh hận em. Để mà khi em chết, anh sẽ nhẹ nhàng buông được một câu: Đáng đời cô ta!
Nhưng có lẽ không được. Em sợ… em sợ anh căm ghét em, cũng sợ anh sẽ vì em mà tổn thương sâu sắc, vì những lời nói của em mà chịu đau đớn. Em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều! Có lẽ thực sự yêu anh rồi, nhưng em nợ Hạo Kỳ, nợ cả gia đình anh ấy nên em phải trả. Tình cảm của anh có lẽ đến kiếp sau em sẽ báo đáp. Còn kiếp này, em chỉ có thể dành tình cảm cho Hạo Kỳ. Xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi anh!
Chúc anh sớm tìm được một nửa của mình! Em đi đây! Tạm biệt anh!
Uyên Nhi.”
Hải Phong giật mình, mặt anh lập tức biến sắc. Anh lo lắng nhìn lá thư tiếp theo. Nó đề tên “Hạo Kỳ”. Hy vọng, mọi chuyện sẽ không như anh nghĩ, sẽ không phải…
“My love,
Khi anh đọc những dòng thư này, có lẽ em đã không còn trên thế gian này nữa. Anh biết vì sao không? Vì khi ấy, em đang ở thế giới bên kia, mỉm cười nhìn anh, chỉ để trái tim mình ở lại bên anh.
Căn bệnh của anh ngày càng nặng rồi. Nếu không có trái tim thay thế, anh sẽ chết. Em thà để mình ra đi chứ không thể để anh rời xa thế gian này được.
Không có anh, cuộc sống của em không còn ý nghĩa. Anh đừng cảm thấy có lỗi. Tất cả là do em tự nguyện. Em vốn là cô nhi, được gia đình anh chăm sóc đến tận bây giờ đã là một may mắn lớn lắm rồi. Em nợ gia đình anh sự chăm sóc suốt bao nhiêu năm qua, nợ anh cả một tình yêu to lớn. Em chẳng có gì đền đáp, chỉ có thể lấy sinh mạng mình ra đổi lấy sinh mạng của anh.
Anh có ghét em không? Khi mà em đã bỏ anh ở lại thế gian này một mình? Em đi, phải ra đi mãi mãi, không thể trở lại, nhưng em sẽ để lại trái tim mình bên anh. Sau này, mỗi khi nhớ em, anh hãy đặt tay lên ngực mình. Trái tim em ở nơi đó…
My love. Anh hãy tìm cho mình một người tốt hơn em, yêu anh hơn em và chăm sóc anh tốt hơn em. Quên em đi nhé. Hãy bắt đầu một cuộc sống mời không có em. Vĩnh biệt anh, tình yêu của em.
Uyên Nhi.”
Hải Phong bàng hoàng. Xem ra đúng như anh nghĩ. Cô muốn tự vẫn. Anh vội vã lao ra ngoài, để mặc cậu bạn thân Vũ Hưng đứng bên cạnh ngơ ngác không hiếu gì.
- Uyên Nhi.
Uyên Nhi giật mình, quay đầu lại, vẻ khó chịu:
- Có chuyện gì vậy?
- Cái này là thế nào?
Anh chìa trước mặt cô hai lá thư màu hồng. Cô vội vàng đưa tay giật lấy. Vừa mở ra, mặt cô tái mét:
- Anh…anh đã đọc nó?
- Ừ. Anh đã đọc rồi. Tại sao em làm như vậy? Em muốn tự tử?
- Xin anh đừng nói cho ai biết. Hãy để sau khi em chết đi đã. Em không muốn mọi người đau lòng.
- Uyên Nhi, sao em lại khờ thế?
- Em không khờ. Là vì em nợ anh ấy.
Cô mỉm cười cay đắng, những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống. Anh đau khổ đưa tay lau nước mắt cho cô, trong lòng thầm đưa ra một quyết định.
* * *
“Uyên Nhi!
Bây giờ em có thể sống tiếp tục và hạnh phúc bên người mình yêu rồi chứ? Em đừng lo cho anh. Anh cũng sẽ hạnh phúc nơi thế giới bên kia. Bởi vì…hạnh phúc của anh chính là em, là được nhìn thấy nụ cười của em, là được thấy em sống tốt.
Anh yêu em nhưng không mong em đáp lại anh. Chỉ mong em sẽ mãi mãi được cười vui, không bao giờ đau khổ. Em hãy nhớ, trái tim anh đang ở nơi người em yêu. Nhớ đến anh thì hãy bảo anh ta chăm sóc nó tốt nhé.
Tặng em cả trái tim anh đấy! Anh để nó lại nơi dương gian để được yêu em, yêu em một lần nữa nhé!
Em đừng cảm thấy có lỗi. Cũng như em từng nói. Tất cả là anh tự nguyện. Không phải anh ngốc, mà là do anh yêu em.
Hải Phong.”
Uyên Nhi vò nát bức thư trong tay, gương mặt đẫm lệ. Anh đã đi rồi. Anh hi sinh mạng sống của mình để giữ lại mạng sống cho cô và cho người cô yêu. Tình cảm của anh quá cao thượng. Cô không biết lấy gì đền đáp. Mà đền đáp thế nào khi anh đã không còn nữa?
Cô ngẩng mặt lên trời, nhìn những vì sao sáng lấp lánh, đôi môi mấp máy, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi:
- Xin lỗi anh. Em nợ anh một tình yêu.

365 Ngày Chia Tay

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : 365 Ngày Chia Tay | Truyện Ngắn | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/365_ngay_chia_tay/2013-10-07-7917#.UlKLVNLQlR4#ixzz2h1wqOuYF

Kì 1 : Không thể nào hiểu nổi

Theo những gì tôi được biết, thì khoảng thời gian tồi tệ nhất sau khi chia tay là hai tuần đầu,...

...sau đó là những tháng ngày hoài niệm về những kí ức xưa cũ, nước mắt tuôn rơi vì đau, thỉnh thoảng tim lại thắt lên, hai tháng sau thì hết. Tôi cứ tưởng rằng, sau khi chia tay Triết, mình cũng sẽ như vậy...

San San

Nhưng không... Tình trạng của tôi kéo dài dai dẳng, triền miên, giống như tôi "tự kỷ ám thị", vừa phải vừa không phải. Có đôi khi tôi không tin rằng mình có nhiều tình cảm với Triết đến như vậy... Nhiều lúc tôi tự trấn an mình rằng, có thể đó chỉ là "cảm giác ảo", hoặc tôi đang tự hành hạ bản thân để rồi chẳng nhận được gì cả... Hoặc cũng có thể đó chỉ là những xúc cảm mạnh bị tác động bởi hoàn cảnh, dần bộc phát và rồi không ai ngăn nó lại, nên nó lan dần, lớn dần và có lẽ, khi nỗi buồn trở thành một thói quen, ta không dễ gì vo tròn lại và vứt đi như vứt một mẩu giấy... Tất cả chúng ta, ai cũng có một phần mâu thuẫn trong con người mình, nhiều lúc cứ nghĩ rằng, có thể yêu mãi mãi nhưng rồi lại rạn vỡ, có thể hết yêu nhưng hình như còn yêu quá nhiều...



Quá khứ dần hiện lên như thước phim quay chậm, với bao kỉ niệm đẹp...

Tôi và Triết biết nhau, mến nhau và đến với nhau theo từng quá trình, không nóng vội và chưa bao giờ "đốt cháy giai đoạn". Lần đầu tiên biết nhau là trong lớp học thêm, khi ấy cả hai đều học lớp 9. Lên lớp 10 vô tình va phải nhau trên sân trường, hỏi han vài câu sau đó giữ lại nick chat để tiện liên lạc. Một lần nữa, chúng tôi lại có duyên khi được xếp học chung lớp. Tiếp đó là biết bao lần "tình cờ" và "trùng hợp" khi chúng tôi liên quan đến nhau quá nhiều..., dần dà đâm ra...thấy ghét, cãi nhau triền miên, hờn giận vu vơ... Từ tình cảm bạn bè thành "kẻ thù không đội trời chung", và sau đó là một tình cảm là lạ, nhảy múa tung tăng trên những tán lá me trong nắng chiều...

Rồi chúng tôi nhớ nhau... Mến nhau... Thích nhau... Và yêu nhau. Nghe có vẻ hơi vội khi cho rằng chúng tôi biết yêu khi mới 16 tuổi nhỉ? Thật ra, tôi cho rằng, khi bạn đã đủ chững chạc và nghiêm túc trong tình cảm, thì 16 tuổi hay 26 tuổi cũng thế thôi, vấn đề là cách bạn nuôi dưỡng và vun đắp... Vượt qua những tự ái trẻ con và "cái tôi" cao chênh vênh ngất ngưởng, tôi và Triết đến với nhau... Hai đứa là mối tình đầu của nhau, nên tất cả những gì diễn ra đều lạ lẫm, tươi mới và thánh thiện. Những ngày tháng đó, tôi mãi không bao giờ quên...

Khi ấy chúng tôi yêu nhau trong sáng và chân thành... Ba mẹ cả hai đều biết và đồng ý, ủng hộ, với điều kiện phải đảm bảo việc học. Sáng, Triết sang nhà tôi, hai đứa cùng đi học... Khi nào có buổi đi học thêm thì lúc nào Triết cũng sang nhà tôi sớm hơn một chút để giảng những bài chưa hiểu... Hai đứa lúc nào cũng bên cạnh nhau, khiến bạn bè nhiều lúc nói ra nói vào: "Mỗi lần nhìn hai đứa nó là tao...buồn ngủ..." - "Sao thế?" - "Bên cạnh nhau mãi mà không chán, ghê thật"... Chúng tôi nghe những điều này thường xuyên rồi cười, cho qua, bởi vì đối với chúng tôi, những bạn bè cùng trang lứa đều có vẻ gì đó chưa chín chắn lắm... Có lẽ cả hai đứa "yêu sớm" nên cũng "già trước tuổi" (hic).

Tôi và Triết chẳng quan tâm lắm với việc có bạn bè... Khi bạn yêu thật sự rồi, thì bạn sẽ thấy, có đôi lúc, bạn chỉ muốn được bên cạnh người đó mãi... Tôi và Triết hợp tính nhau nên chỉ cần được bên nhau, động viên nhau học tập. Sẽ chẳng gọi là chán vì nếu chúng tôi có ý định tiến xa hơn, mơ về một tương lai tốt đẹp, thì chúng tôi sẽ phải gắn bó cả đời, mà khi có ý định đó thì trước sau gì cũng phải bên nhau dài dài, muốn chán cũng chẳng được (hihi)

Nhưng rồi có lẽ tình đầu mong manh quá nên khi chỉ cần vài cơn bão hoặc lốc xoáy, nó dễ dàng gục ngã... Những tưởng như sự chín chắn và chung thủy của hai đứa là chất keo tốt nhất rồi... Ấy vậy mà..., có một số mâu thuẫn, xích mích tưởng chừng vụn vặt, để rồi cộng gộp lại, nó đủ sức cuốn phăng đi mọi tình cảm đậm sâu...

Ban đầu, cụ thể là năm lớp 10, tôi và Triết hay trò chuyện và bất đồng quan điểm ở một số khía cạnh học tập, hoài bão và cả những dự định tương lai

Lên lớp 11, chúng tôi bắt đầu bị "quấy rối" bởi những "kẻ thứ 3". Chúng tôi luôn tin tưởng nhau nên đôi lúc lắm kẻ "ghen ăn tức ở", không chen vào được thì phá... Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hiểu lầm nhau nhưng rồi tất cả đều được xí xóa vì đối với hai đứa, "tình yêu là tất cả", thật lý tưởng và cao đẹp đúng không?

Rồi dần dà hai đứa buông nhau ra một chút cho dễ thở vì thấy nếu lúc nào cũng bên cạnh nhau thế này thì hóa ra cả thế giới chỉ có hai đứa tôi... Triết bắt đầu chơi game, đánh bóng rổ và tôi bắt đầu viết blog, kết nối bạn bè và học nhảy...

Sống trong lớp vỏ bọc quá lâu, nên khi được "giải thoát", chúng tôi cảm thấy thế giới xung quanh quá thú vị, mới mẻ và lạ lẫm. Chúng tôi liên tục "khám phá" và rồi cảm thấy thích thú về điều đó, dù cho đôi khi không phải lúc nào, những điều khám phá cũng lành mạnh...

Cuối năm lớp 11, tôi "lột xác" và bắt đầu cởi mở hơn với xã hội... Tôi biết trau chuốt bản thân mình hơn... Triết cũng chơi game nhiều hơn, sốc nổi hơn và tính cách cũng...khác hơn...

Cả hai đứa vẫn bên nhau, nhưng rồi cảm thấy cảm giác bên nhau không hứng thú bằng cảm giác được xuýt xoa ngưỡng mộ.

Rồi tôi giận khi Triết không quan tâm tôi và cậu ấy giận khi tôi bỏ bê cậu ấy...

Đầu năm lớp 12, chúng tôi như trở thành người lớn. Hai đứa không còn vẻ gì là "thích thể hiện" nữa... Cả hai biết chọn lọc bạn bè và cũng biết dừng lại trong việc chứng tỏ mình... Chúng tôi lại gắn bó với nhau... Tình yêu lúc này là một điều nghiêm túc thật sự, chúng tôi chẳng muốn có bất đồng nữa, yêu nhau được lâu thế còn gì...

Thụy Triết

Nếu bạn hỏi tôi và San tại sao chia tay, thì tôi chẳng biết trả lời thế nào nữa... Chúng tôi cứ yên bình như thế, cho đến khi vào đầu tháng 12...

Tôi nói với San rằng tôi sẽ đi du học, sau khi thi tốt nghiệp. Cô ấy nhất quyết không chịu vì cho rằng, cứ 10 mối tình du học là hết 9 mối tình không thành. Tôi cười xuề xòa vì cho rằng San suy nghĩ lung tung...

Dần dần cô ấy cư xử mất kiểm soát, cứ như là một cô bé luôn sợ người khác giành mất món đồ mà mình yêu quý nhất nên cứ khư khư nắm giữ, thế rồi trong một phút bất cẩn, cô bé làm rơi món đồ xuống, vỡ tung...

Nhiều lần San làm tôi bực, nhiều nỗi bực chồng chất dồn nén dần bị bùng nổ. Tôi nói: "Hai đứa xa nhau một thời gian đi, để xem có thật sự cần nhau không...". Vậy mà cô ấy không hiểu, cho rằng tôi đòi chia tay và nhất quyết: "Được lắm... Đó là anh quyết định đó nha...", rồi chúng tôi xa nhau...

Một cách lãng xẹt, nhỉ?

Vấn đề ở đây là, San cứ luôn nghĩ về tôi theo cách của cô ấy, để rồi cô ấy suy diễn, vẽ ra những viễn cảnh u ám... Tôi đã cố giải thích mà cô ấy cứ khăng khăng chối bỏ, vậy thì lỗi do ai đây?

Chẳng lẽ bây giờ ta cứ cố tình chạy theo một thứ mà ta không thể nào có được trong tay? San không chịu lắng nghe thì tôi cũng ngậm ngùi tôn trọng quyết định của cô ấy... Có lẽ tâm hồn chúng tôi không đồng điệu...

Đúng vào ngày 1/1 của năm mới, San thẳng thừng: "Chia tay nha, Ok?", tôi gật đầu...

Nhưng tôi chỉ nghĩ đến lúc đó mà không chịu nghĩ về những tháng ngày tiếp theo... Bởi vì, sau khi hai đứa chia tay, mọi thứ đều diễn biến cực-kì-tồi-tệ...

Kì 2: Rơi tự do...

Có đôi lúc sự kiêu hãnh kiềm *** lý trí của bạn, khiến bạn không thể mở lời dù bạn rất muốn...

"Cái giá của sự kiêu hãnh" là rất lớn. Để đổi lấy nó, bạn phải chấp nhận sống quằn quại đau khổ, suốt 365 ngày...

MÙA XUÂN - 3 THÁNG ĐẦU THƠ THẨN

San San

Hai tuần đầu, tôi cho rằng mình đã quên phắt hắn, vì có lẽ tôi chán hắn rồi. Quen nhau lâu làm gì, yêu nhau sớm làm chi, để rồi rốt cuộc, khi đã 18 tuổi, bạn bè xung quanh bắt đầu có mối tình đầu đẹp như tranh, tôi lại chia tay với Triết... Tôi thấy, trong mắt tôi, hắn chẳng có giá trị gì cả... Một khi hắn không xem trọng những suy nghĩ của tôi thì có lẽ, hắn chẳng đáng làm người yêu tôi, chẳng đáng để tôi đặt niềm tin vào những dự định tương lai xa xôi...

Hai tuần đầu, tôi trải nghiệm cảm giác vui vẻ trong tâm trạng thoải mái vì đã được tự do... Cứ tưởng rằng tôi sẽ gục ngã chứ! Nào ngờ chia tay cũng quá nhẹ nhõm... Tôi có thêm nhiều bạn bè hơn, dành thời gian chăm sóc bản thân tốt hơn, việc học cũng thế mà đi lên...

Hai tuần tiếp theo, tôi cảm thấy trống vắng.

Tôi có thói quen nhìn màn hình điện thoại vào lúc 0 giờ. Và khi giật mình vì cơn ác mộng lúc 3 giờ sáng, tôi lại nhìn vào điện thoại và nhớ tới tin nhắn trước kia của Triết: "Khi gặp ác mộng, em cứ nằm ngược đầu giường, thể nào cũng cảm thấy an toàn và sẽ không gặp ác mộng nữa đâu...". Lời nói ấy như văng vẳng bên tai và tôi làm theo y như được khuyên thật. 5 giờ sáng, tôi lại thức giấc. Điện thoại tôi có một tin nhắn, nhưng không phải là tin "dậy chưa cục cưng?", mà là lời phàn nàn của nhỏ bạn về việc tôi giữ nhầm quyển sách Toán của nó...

Bước vào lớp học, tôi nhìn Triết lén lút, hắn không biết. Nói thật, tôi muốn chạy lại ôm chầm hắn như lúc trước, nhưng tôi không thể, có một cái gì đó níu tôi lại và nỗi niềm của tôi tan biến đi đâu khi tôi thấy hắn... Có nghĩa là, đêm đến tôi nhớ hắn quằn quại, nhưng khi gặp hắn trên lớp thì tôi thấy bình thường...

Một tháng sau, trên blog Triết là avatar một cô gái "xinh hơn tôi gấp mười lần"...

Và tôi cảm nhận được, Triết đã "thật-sự-hết-yêu-tôi-rồi"

Tôi như phát cuồng... Mùng 1 Tết là Valentine, tôi cứ chui gục trong cửa phòng mà nức nở, vì tủi thân. Đến lúc này tôi mới thấy mình còn tình cảm với Triết thật nhiều... Nhưng có lẽ quá muộn...

Kể từ ngày đó, tôi mới cảm thấy thật sự quằn quại... Tôi lặn trong cảm giác bị ruồng bỏ và cảm thấy hối hận với tất cả những hành động của mình... Nhiều lúc muốn nhấc điện thoại gọi cho hắn, mà không thể... Tôi cảm thấy thật vớ vẩn khi chúng tôi đã yêu nhau lâu như thế mà vẫn chưa hiểu về nhau nhiều, để rồi khi chia tay thì lúng túng, không trò chuyện thẳng thừng được...

Đêm đến, tôi khóc ướt gối vì không ai nhắn tin cho tôi... Sự quan tâm cũng chẳng còn, những buổi động viên nhau học tập cũng đã chấm hết... Tôi còn nhớ, có lần, bị mẹ la, tôi chạy qua nhà Triết khóc nức nở... Mẹ Triết thấy thế, an ủi tôi hết lời, rồi dẫn tôi về nhà, trò chuyện với mẹ tôi vài lời... Thế là hai mẹ con hiểu nhau hơn... Tôi xem mẹ Triết như người mẹ thứ hai của mình... Nhưng rồi từ khi chia tay, tôi cũng mất liên lạc với bác ấy... Cuộc sống của tôi hiện tại như một trái banh đang ở đỉnh của dốc đứng, không có gì níu giữ, rơi tuột, rơi tự do, rơi mất kiểm soát...

Tôi nhớ về những ngày hai đứa hay giỡn với nhau, những ngày tôi tựa vào vai Triết mà khóc nửc nở khi bài kiểm tra bị chấm oan, hoặc khi tôi bị bắt nạt, lúc nào Triết cũng đứng ra che chở... Tất cả đã xa rồi...

Không... Vẫn còn kịp... Tôi không thể chịu đựng được lâu nữa... Tôi sẽ qua nhà Triết..., mẹ Triết rất thương tôi và bác ấy sẽ không bao giờ chấp nhận việc Triết ruồng bỏ tôi...

Đến nhà Triết, tôi bàng hoàng đến nỗi không nói được gì...

"Nhà này ấy hả? Bán cho người khác rồi... Nghe nói họ chuyển sang nước ngoài sinh sống..."

Đến lúc này thì tôi thấy được rằng mình đã mất tất cả... Tôi sống vô mục đích... Tôi trầm tính hơn và mỗi ngày không nói quá mười câu...

MÙA HẠ - CHIA TAY THÌ DỄ, QUÊN NHAU, KHÓ LẮM...

Thụy Triết

Thời tiết ở đây vẫn mát mẻ dễ chịu, dù đang là mùa hè... Ở đây, tôi vẫn quan tâm San âm thầm qua mạng...

Cô ấy yếu đuối và dễ tổn thương quá... Ba tháng đầu, tôi cũng quằn quại trong đau đớn và dằn vặt một cách khốn khổ... Nhưng cô ấy có vẻ quá thờ ơ và xem việc chia tay như là cách giải thoát... Lúc ấy San vẫn vui và tôi cảm thấy yên lòng... Dù vẫn còn yêu San nhưng có lẽ, nếu xa tôi mà cô ấy hạnh phúc thì tôi nên buông tay ra và kiếm cơ hội khác...

Một cô bé tên My đã đến ngay lúc tôi đau khổ nhất, xoa dịu tôi bằng những lời an ủi ngọt ngào... Tôi chấp nhận lời tỏ tình của cô bé và rồi chúng tôi đến với nhau... Tuy nhiên, ở mối tình này, tôi không quá hy vọng... San và tôi yêu nhau lâu thế vẫn còn chia tay được, huống hồ cô bé này... Tôi thích cô bé nhưng tôi còn yêu San... Yêu thì chỉ mãi nghĩ về một người mà thôi... Tôi không thể nào bắt trái tim mình lỗi nhịp lần nữa trước một người khác... Vì nó như suy kiệt khi đã thất bại trong tình cảm một lần...

Ở Mỹ, nhìn đâu tôi cũng thấy hình bóng San... Đi ngang qua một shop thời trang, tôi nhớ có lần San đã từng vào shop khoảng...2 giờ đồng hồ, tôi đợi mòn mỏi và ngủ gục trước cửa hàng, để rồi khi cô ấy bước ra thì gương mặt ngây thơ vô (số) tội: "Chẳng có bộ nào phù hợp cả. Mình về thôi!". Ghé tiệm KFC, tôi bỗng thấy hình ảnh hai đứa đang ngồi đùa giỡn thật vui vẻ... Đang đi trên phố, gặp một bóng người giống San, tôi chợt đuổi theo và rồi thất vọng vì không phải...

Mẹ tôi thì liên tục hỏi: "Còn liên lạc với San không?", tôi ậm ừ cho qua, để rồi khi mẹ muốn nói chuyện với cô ấy, tôi mới thú nhận là tôi đã quen My... Mẹ tôi rất giận, nhưng rồi không gặng hỏi thêm nữa...

Tôi bắt đầu quen My từ tháng 2 và đến hết tháng 4 thì tôi "bỏ" vì cả hai không hợp tính... Và vì tôi còn yêu San, nhưng khi muốn quay lại với San thì cô ấy đã có người mới... Tôi suy sụp cực độ. Bấy lâu nay tôi cho rằng, tôi luôn ở vị trí số 1 trong tim San, thế nên cô ấy sẽ chỉ có mình tôi dù chia tay... Khi cô ấy quen người mới thì ắt hẳn tôi chẳng còn giá trị gì nữa...

Khi tôi đã nhận ra sự thật thì quá muộn, tôi tiếc cho sự nông nổi nhất thời của mình, tiếc cho sự dễ dãi khi đến với My quá nhanh, và cảm thấy có lỗi khi khiến San đau lòng đến như vậy...

Chúng tôi đã chia tay gần nửa năm... Và bây giờ thì ngày nào tôi cũng nhớ về một kỉ niệm mà chúng tôi đã từng có... Bây giờ Sam hạnh phúc rồi thì lại là lúc tôi đau khổ... Trong chuyện này không ai đúng và cũng chẳng ai sai... Biết nói thế nào đây? Yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau, có phải là quá bất hạnh?

6 tháng... Rồi sẽ quên được thôi, đúng không...? Xa nhau về không gian và cả thời gian, không liên lạc với nhau thì lấy đâu ra tình cảm để gắn kết. Tất cả sẽ kết thúc, sẽ kết thúc sớm thôi...

Nói như thế, nhưng tôi không làm được...

Kì cuối: Ngày thứ 366

Tôi không tin vào kỳ tích. Nhưng rồi dưới sự sắp đặt của số mệnh, mọi thứ dường như đã được an bài theo chiều hướng bất ngờ...

Đôi khi chia tay chưa hẳn đã là một dấu chấm hết...

MÙA THU - THỬ THÁCH

San San

Tôi gần-như-quên-được-Triết, ít nhất là tôi không còn rơi nước mắt nhiều như trước...

Đó là khi nhìn nick hắn sáng lên, tim tôi không đập mạnh và khi đêm đến, tôi không còn trông chờ một điều gì đó không rõ ràng... Phải khó khăn lắm tôi mới tạm dẹp đi nỗi đau riêng để hoàn thành tốt bài thi tốt nghiệp và đại học... Giai đoạn đó tôi khóc lên khóc xuống, đau khổ triền miên vì áp lực học tập, vì cảm thấy cô đơn và vì nhớ Triết đến khó thở... Giai đoạn ấy tôi như vấp ngã, như rơi tự do nên chấp nhận tình cảm của một cậu bạn, và rồi khi bước vào giai đoạn học tập căng thẳng, chúng tôi chia tay nhau trong vô cảm vì tôi thật sự chẳng có một chút tình cảm đặc biệt với cậu ta...

Nhận được giấy báo trúng truyển ba trường, tôi hờ hững. Tôi nhớ lại, ngày ấy, vào đầu năm lớp 12, giữa cánh đồng cỏ lau mênh mông, tôi và Triết cùng hứa: "Sau khi đậu Đại học, hai đứa nhất định phải cùng nhau đi dạo khắp Sài Gòn, cùng nhau đi làm thêm để trải nghiệm, và cùng hoạch định cho tương lai về sau...". Chúng tôi đặt ra biết bao nhiêu kế hoạch, thậm chí còn định...tích lũy tiền để đến 30 tuổi sẽ mua được ngôi nhà thật to và rộng, đôi lúc chúng tôi thường nghĩ ra vài cái tên để...đặt cho con mình sau này (hic, lo xa quá rồi ấy nhỉ...). Nghĩ lại, tôi bật cười và rồi cay đắng ngay sau đó... Sự bồng bột đã khiến chúng tôi dần xa nhau và bây giờ, dù còn tình yêu nhưng tôi khó mà mở lời vì tôi nghĩ, hơn nửa năm xa nhau, chẳng nói một lời..., thì làm gì có sự đồng điệu để quay trở lại bây giờ... Thôi, chôn những kí ức đẹp vào dĩ vãng...

Vào Đại học, tôi tự làm mình bận rộn để thôi không nghĩ về Triết nhiều nữa. Sáng tôi lên giảng đường, chiều làm thêm đến tối mịt và khuya online để tìm thêm tư liệu cho việc học tập... Mỗi ngày tôi ngủ 5 tiếng và rồi sự bận rộn cuốn tôi đi, khiến tôi chẳng còn suy nghĩ nhiều nữa...

Thỉnh thoảng mẹ nhìn tôi, thở dài... Có lẽ mẹ cũng thấy được tôi còn chưa thích nghi được với việc xa Triết... Và có lẽ..., mẹ muốn thăm chừng phản ứng của tôi, xem tôi có biết là tháng 9 tới, Triết sẽ về nước không... Tất nhiên là tôi...biết, nhưng tôi cố không nghĩ tới nó và tôi làm được... Tôi bây giờ không còn là tôi của ngày trước nữa... Tôi đà chín chắn hơn, chững chạc hơn và nghiêm túc hơn...

MÙA ĐÔNG - QUYẾT ĐỊNH CUỐI CÙNG

Thụy Triết

Về Việt Nam, tất cả mọi thứ có vẻ thay đổi, tươi mới và sống động. Dù tôi chỉ mới xa nơi này hơn nửa năm...

Việc đầu tiên tôi làm khi về nước là...ôm lấy mẹ mình cho đỡ nhớ và...gọi điện báo tin cho mẹ San...

Từ ngày chia tay, tôi và cô ấy không hề nói chuyện với nhau nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ San và mẹ tôi hay gọi điện nói chuyện với San. Người lớn là thế, khi đã yêu quý ai thì cứ mãi dõi theo người đó, không rời được...

"Bác à, San thế nào rồi..."

"Nó... Ơ, ừ, nó ổn" - Tôi có cảm giác như bác ấy bị bắt phải trả lời như thế...

"Chiều con sẽ sang nhà bác" - Không gặp mặt mẹ San, tôi cũng biết bác ấy đang nở nụ cười vì vui mừng...

Buổi chiều, sang nhà San, mẹ cô ấy tiếp đón tôi nồng nhiệt, nhưng tôi không thấy cô ấy...

San San

Buổi chiều, tôi sang nhà Triết thăm mẹ hắn nhưng hắn không hề biết... Suốt thời gian chia tay Triết, mẹ hắn vẫn động viên tôi và kiên quyết cho rằng, cả hai đứa vẫn còn tình cảm với nhau và khuyên tôi nên chủ động vì "cái tôi" của Triết rất lớn... Tôi ậm ừ nhưng rồi không cho phép mình hành động như thế vì hơn ai hết, tôi hiểu tính cách Triết. Anh ấy không thích những người thiếu quyết đoán... Và nếu tôi chủ động, Triết sẽ biết ngay là có mẹ hắn "núp sau"

NGÀY THỨ 366

San và Triết "tình cờ" gặp mặt nhau tại một công viên... Cả hai không biết được rằng, đây là sự "sắp xếp" của hai bà mẹ...

Họ bất ngờ... Nhưng rồi sau vài phút bỡ ngỡ, họ nói chuyện với nhau như hai người bạn, không ai đề cập đến kỉ niệm xưa cũ...

Một lúc sau...

"San à, chúng ta..." - Triết bối rối...

"...cùng vạch ra những kế hoạch sắp tới nhé" - San nháy mắt

"À, ừ..." - Triết cười cười, có hơi thất vọng...

"Biết hôm nay là ngày gì không" - San đưa mắt nhìn lên khoảng không xanh vô tận...

"Tết Tây?"

"Kỉ niệm một năm chia tay..."

"San à, thật ra là..."

"Để kỉ niệm ngày này, chúng ta hãy..."

"..."

"...Quay trở lại, như những phút ban đầu" - San quay lại, bất giác, cô nàng rất nghiêm túc - "Một năm đã quá đủ rồi, Triết à, sau tất cả mọi chuyện thì San thấy, hình như, chúng ta khó mà xa nhau được..."

Triết ôm chầm lấy San. Cô ấy khóc... Những giọt nước mắt hạnh phúc sau 365 này khổ đau...

o0o

Không phải khi đã chia tay rồi thì mọi thứ sẽ kết thúc. Cả hai vẫn có thể quay lại nếu còn yêu nhau chân thành và nhận ra là không thể thiếu nhau. Vấn đề là sau lần chia tay ấy, bạn nhận ra được điều gì và biết khắc phục những sai sót thế nào... Nhưng cũng đừng quá lạm dụng hai chữ "chia tay" để rồi tình cảm bão hòa nhé. Có thể một lần đau là quá đủ. Chia tay để lại yêu nhau nhiều hơn cũng rất đáng, bạn có nghĩ thế không?