Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Bài viết TRUYỆN NGẮN HAY VÀ CẢM ĐỘNG ( đọc xong đừng rơi lệ nhé) Chỉ Cần 5 Phút Thôi , Tôi Hứa Bạn Sẽ Phải Khóc ( Full)


Năm ấy khi cậu ra đời, kế
hoạch hóa gia đình được kiểm
soát rất gắt gao, những người
sinh 2 con trong làng nếu
không trốn đi nơi khác thì
cũng bị phạt tiền, chỉ có cậu, Lão nhị - là quang minh chính
đại ra đời, hoàn toàn không
phải do nhà có thế lực gì, mà là
vì anh của cậu bị bệnh não
bẩm sinh. Nói nôm na là bệnh
thiểu năng trí tuệ. 1 Mẹ vung vẩy cây roi mây, nói
với anh: Không được phép
đụng vào em, nhớ chưa? Vì lo
lắng anh sẽ làm đau em nhỏ.
Cha mẹ càng không cho phép
anh vào phòng của họ, dù cả lúc ăn cơm, nên chỉ có một
mình anh ngồi ăn trong căn
phòng nhỏ. Anh thường len lén
ngồi chồm hổm trước cửa
phòng nhìn vào bên trong,
thấy em trai mình thì lập tức cười đến nỗi nước dãi theo
khóe miệng chảy ra nhề nhà … Thật ra lúc anh còn nhỏ xíu
cũng đã từng được cưng chiều
hết mực, nhưng năm đó khi
những đứa trẻ xấp xỉ tuổi anh
đã biết nói, biết đi, anh lại
ngồi đực ra dưới ánh nắng, không nói nổi một chữ nào.
Sau khi đi khám mới phát
hiện, hóa ra anh bị bệnh về
não, ông bà nội trút hết giận
dữ lên người mẹ, bao tủi nhục
uất ức mẹ lại đổ hết lên người anh, thường thì chỉ vì những
chuyện nhỏ xíu mà anh cũng
bị một trận ốm đòn. Có lúc, mẹ ôm em trai ngồi
ngoài sân phơi nắng, anh cẩn
thận mon men lại gần, khoái
chí muốn sờ mặt cậu, mẹ liền
ôm em né đi và trốn anh như
trốn bệnh dịch , quát to: Không được đụng vào em,
mày muốn lây bệnh cho em
hả? Một lần, cha mẹ đi vắng, anh
đứng xa xa nhìn ngắm cậu em
nằm trong lòng bà cô, cười
ngốc nghếch, chảy cả nước dãi.
Bà cô thấy trong lòng chua
xót, vẫy tay với anh , nói: Lại đây! Sờ tay em này! Anh
nhanh chóng lui ra xa, phát âm
không rõ, lắp bắp nói: không
… không sờ… lây... lây bệnh...
Hôm đó bà cô đã khóc. Anh tự
lấy tay chùi nước mắt cho cô, vẫn cười ngây dại... 2 Cậu em nhỏ dần dần khôn lớn,
bắt đầu ê a tập nói. Có mấy
lần em trai giơ tay về phía
anh, chập chững bước tới, anh
vui sướng khoa chân múa tay,
nhưng cha mẹ lại cuống quýt chạy tới bế em ra xa. Nhìn
thấy những đứa trẻ tay cầm
que kem, anh liếm môi thèm
thuồng, thấy vừa nóng nực
vừa khát nước. Bọn trẻ nói:
Mày bắt chước chó bò trên đất đi, chúng tao cho mày kem.
Anh làm theo, nhưng chúng
không hề đưa kem cho anh,
mà còn cười ngặt nghẽo. Anh thường ngày vốn rất
chậm chạp bỗng đột ngột
chồm tới, vồ cướp lấy như
điên, bọn trẻ đều đờ hết cả
người. Anh cẩn thận cầm que
kem chạy từng bước ngắn về nhà, trên đường đi, kem
không ngừng tan ra, đợi tới
khi anh về tới nhà, chỉ còn lại
một chút xíu thảm thương.
Thấy em trai đang chơi trong
vườn, nhân lúc cha mẹ không chú ý, anh giơ kem đến trước
mặt em, nói: Ăn, ăn… em ăn! Mẹ trông thấy anh đang cầm
cây que nhỏ ra hiệu với em
bèn xông tới đẩy anh ra xa.
Anh ngã sóng soài trên đất,
phần còn lại của que kem cũng
rơi cả xuống. Anh ngu ngơ nhìn một chốc, rồi há hốc
miệng khóc òa... Em trai đã biết nói, nhưng
chẳng ai dạy nói tiếng “anh”.
Anh khát khao được giống
như tất cả những người anh
khác, được em mình gọi 1
tiếng “anh”. Từ đó, mỗi lần em trai chơi trong vườn, anh đều
đứng cách xa 3 mét, trầy trật
gọi to: anh, anh. Anh muốn em
nghe được, để em gọi anh là
“anh trai”. Một hôm, lúc anh
đang liên tục gọi “anh, anh”, mẹ xông tới quát: Ra chỗ khác
chơi! Lúc đó, đột nhiên em trai
ngẩng đầu lên nhìn anh, phát
âm rõ ràng 1 tiếng : ANH Anh chưa từng kích động đến
thế - vỗ vỗ tay nhảy cẫng lên,
bỗng nhiên chạy ùa đến, dùng
hết sức ôm chặt cậu, nước mắt
và nước dãi chảy tèm lem trên
người em mình... 3 Từ nhỏ cậu đã bị các bạn học
gọi là "em thằng đần", nghe
mấy tiếng đó cậu thấy kinh
tởm đến cùng cực, cho nên hễ
trông thấy anh trai ngây dại
của mình thì trong lòng tràn đầy chán ghét. Một lần lại vì mấy tiếng "em
thằng đần" đó mà cậu đã
đánh lộn với đứa bạn học. Cậu
bị nó đè lên người, rồi bỗng
nhiên thấy người nó nhẹ hẫng,
thì ra anh cậu đã ra tay. Cậu chưa từng thấy anh mình
khỏe đến thế, nhấc bổng
thằng nhóc kia lên lưng chừng
rồi ném mạnh xuống đất.
Thằng nhóc tức khắc gào khóc
to lên. Cậu thấy sợ hãi. Gây hoạ rồi! Cha nhất định sẽ
đánh mình. Giây phút đó cậu
hận mẹ đến thấu xương, tại
sao lại sinh ra một thằng đần
độn làm anh trai mình? Cậu
dùng hết sức đẩy anh ra, căm phẫn gào to: Ai cần anh quan
tâm tới việc vớ vẩn này, cái
đồ ngu anh…!!! Anh bị đẩy lùi
tới sát gốc cây, đờ đẫn ngốc
nghếch nhìn cậu. Hôm đó, cha bắt cậu và anh
quỳ gối một hàng trên đất, lúc
ngọn roi vô tình giáng xuống,
anh liền nằm sấp đè lên người
cậu, cắn răng chịu đau nói:
Đánh... đánh con! Có một ngày, họ hàng trong
thành phố mang tới loại kẹo
mà 2 đứa chưa từng thấy bao
giờ. Mẹ chia cho cậu 8 viên, còn
giữ lại 3 viên cho anh, đây
không phải là lần đầu tiên, cậu nhận lấy như lẽ đương nhiên.
Sáng sớm tinh mơ, anh đứng
bên ngoài gõ lên mặt kính cửa
sổ, cười ngây ngô với cậu,
đứng kiễng chân thò một tay
vào, trong bàn tay bẩn thỉu là 2 viên kẹo. Cậu sững sờ, chưa
nhận lấy. Lúc anh lại vói tay
vào lần nữa thì đã biến thành
3 viên. Đó là vẻn vẹn những gì
anh có, lập bập nói: Ăn... em
ăn! Không biết vì sao mà lần này
cậu không thấy thèm nữa.
Anh trai cuống quýt nói
không ra lời, nhanh chóng bóc
bỏ giấy kẹo, nhét vào miệng
cậu. Lúc nhai kẹo, cậu thấy rõ ràng
trong mắt anh, nước mắt đang
tuôn rơi. 4 Ngày cậu thi đậu đại học và
cầm giấy gọi của trường trên
tay, cha mẹ vui tới nỗi cười
không khép nổi miệng, anh
trai cũng vô cùng vui sướng,
nhảy chồm chồm lên. Thật ra anh không hề hiểu được đại
học là cái gì, nhưng anh hiểu,
em trai đã cho cả nhà niềm vui
không thua kém ai, bây giờ sẽ
chẳng còn ai gọi anh là "thằng
đần" nữa, mà sẽ gọi anh là “anh trai của nhà vua”. Buổi tối hôm trước khi cậu xa
gia đình, anh trai vẫn không
chịu vào phòng cậu, từ ngoài
cửa sổ đưa vào cho cậu một túi
vải. Cậu mở ra, là mấy bộ đồ
mới. Đều là đồ của mấy năm trước bà cô cho hai anh em hay
của người dì trong thành phố
tặng. Thì ra, bao năm nay, anh trai
vẫn không mặc quần áo mới.
Nhưng cậu và cha mẹ không
hề để ý đến điều đó. Lúc này
cậu mới phát hiện ra, áo anh
đang mặc đã bị mòn rách một bên, quần đã ngắn trên mắt cá
chân, nhìn y như một thằng
hề. Mũi cậu cay cay, nhiều năm
rồi, ngoài sự chán ghét lúc nhỏ
và miệt thị lúc lớn, cậu còn
cho anh trai mình những gì? Anh trai vẫn cười ngốc nghếch
như ngày nào, nhưng trong
mắt ánh lên những chờ đợi,
cậu biết anh mình đang thích
thú chờ đợi điều gì. Cho dù anh
trai không biết cậu vẫn không ngừng cao lớn hơn, cũng
không biết kiểu dáng quần áo
đã hết thời rồi không thể mặc
ra ngoài được, nhưng cậu vẫn
vờ đón nhận, thích thú ướm
thử lên người hỏi: Anh, có đẹp không? Anh trai gắng sức gật
đầu, miệng cười toe toét. Cậu viết 2 chữ “huynh đệ” lên
trên giấy, chỉ vào chữ
“huynh” nói với anh trai: Chữ
này đọc là huynh, huynh chính
là anh; lại chỉ vào chữ “đệ”,
chữ này đọc là đệ, đệ chính là em. Ý nghĩa của “huynh đệ”
tức là có anh rồi mới có em.
Không có anh thì cũng không
có em. Hôm đó, cậu dạy đi dạy lại,
anh trai kiên trì đọc 2 chữ này
là “đệ huynh”. Không liên tục
nhưng rất kiên quyết đọc: ĐỆ,
HUYNH. Lúc ra khỏi phòng anh,
cậu khóc nấc lên. Anh đang nói cho mình biết, trong lòng
anh, em trai mãi mãi là số một,
không có em thì không có anh. 5 Đối với một cậu bé nhà quê mà
nói, cuộc sống ở trường đại học
hết sức tuyệt vời. Cậu dường
như quên luôn mình có một
ông anh trai mắc bệnh não. Lần đó, lúc mẹ ra bưu điện gọi
điện thoại cho cậu, anh trai
cũng cùng đi. Mẹ nói liên miên
không dứt, cuối cùng mới nói:
Con cũng nói với anh con vài
câu đi! Anh trai đón lấy điện thoại, rất lâu không nói gì, mẹ
lại lấy lại, nói : Thôi cúp máy
đi, anh con khóc rồi, nó chỉ
vào ngực, ý nói là rất nhớ con
đó! Cậu vốn muốn nói mẹ hãy đưa
điện thoại lại cho anh, cậu
muốn nói rằng đợi khi cậu về
sẽ dạy anh viết chữ, mang cho
anh kẹo và bánh chỉ ở thành
phố mới có, nhưng cậu cứ há miệng ra rồi lại không nói, cuối
cùng bảo, thôi cúp máy vậy!
Vì cậu nhìn thấy ánh mắt khó
hiểu của các bạn học cùng
phòng, cậu không muốn để
bọn họ biết cậu có một ông anh trai đần độn. Nghỉ hè, cậu
mua kẹo và bánh ngọt mang
về, trên đường đi, cậu đút
một chiếc kẹo vào miệng, đột
nhiên nhớ lại viên kẹo lúc nhỏ
anh trai cương quyết nhét vào miệng cậu, cổ họng tự nhiên
nghẹn lại. Viên kẹo trong
miệng trở nên đắng nghét! Lần đầu tiên, vừa về nhà cậu
tìm ngay anh trai, chạy khắp
vườn gọi: Anh, anh, em về rồi,
xem em mang về cho anh cái
gì này? Nhưng không thấy
bóng anh trai chỉ biết cười ngốc nghếch với cậu, không
thấy anh trai gần 30 tuổi rồi
vẫn mặc quần ngắn cũn cỡn.
Cha cậu nước mắt đầm đìa,
đau khổ nói: Một tháng trước,
anh con nhảy xuống sông cứu đứa bé sắp bị chết đuối, bản
thân nó cũng không biết bơi,
đẩy đứa bé lên bờ rồi, nó
không lên nổi nữa! Cha cậu
ngồi phịch xuống đất khóc
thất thanh, nói: Chúng ta nợ đứa con đó quá nhiều!!! Cậu ngồi một mình bên bờ
sông, ký ức về anh trai lúc rõ
ràng lúc mơ hồ. Cậu móc từ
trong túi ra một tờ giấy, trên
đó viết “huynh đệ”, đó là chữ
cậu viết. Bên dưới là 2 chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không dễ phân
biệt rõ, chỉ cậu mới có thể
nhận ra, là chữ anh trai viết –
“đệ huynh”. P/s: NẾU BẠN CẢM THẤY CÓ Ý
NGHĨA …. BẠN HÃY CMT TÂM
TRẠNG CỦA MÌNH KHI ĐỌC
XONG CÂU TRUYỆN NHÉ !!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét